Thiều Âm cung kính nói:
“Là Hoàng hậu nương nương gọi nô tài, có việc cần phân phó.”
Lương Phù Quân nhẹ nhàng nhướng mi:
“Khôn Ninh Cung đông người như vậy, thiếu ngươi một người giúp việc sao? Ngươi ở Khôn Ninh Cung cũng chưa bao lâu, có thể làm được gì giúp nàng ta chứ?”
Thiều Âm cảm thấy trong lòng có chút bất an, lặng lẽ ngẩng mắt quan sát sắc mặt của Quý phi.
Trên gương mặt của nàng là vẻ bất mãn rõ rệt, đồng thời toát lên sự ngạo mạn của kẻ ở thượng vị:
“Nếu không phải bản cung đi tìm Hoàng thượng, giờ này ngươi đã ở Ngự Thư Phòng, chứ không phải ở Thừa Càn Cung của ta.”
“Ngươi nên hiểu, những kẻ từng mê hoặc Hoàng thượng trong đám hoạn quan cuối cùng có kết cục ra sao, hẳn là rõ ràng. Là ta đã cứu ngươi.”
“Hiện giờ người đã đến Thừa Càn Cung, nhưng trong lòng vẫn hướng về Khôn Ninh Cung, ngươi nghĩ bản cung sẽ để yên cho ngươi cứ mọi chuyện đều lấy Hoàng hậu làm trọng sao?”
Dù Hoàng hậu có địa vị cao hơn một bậc so với Quý phi trong cung đình, dù hai người từng có thời gian hợp tác, thì lúc này đây, Lương Phù Quân vẫn bị khơi lên tâm tranh thắng kỳ quái. Nàng không rõ vì sao mình lại như thế, chỉ biết là không muốn nhượng bộ.
Nàng chờ đợi được nhìn thấy sự kinh hoảng hiện lên trên mặt Thiều Âm như mọi kẻ hạ nhân khác, mong rằng cô cũng sẽ sợ hãi mình như bao người khác, từ đó không dám nảy sinh tâm tư phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852672/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.