Sau khi kết thúc tiểu nhật tử, Thiều Âm cả người khoan khoái thấy rõ. Ngay cả khi đang hầu hạ Quý phi, thỉnh thoảng trò chuyện cùng Xuân Phong và các cung nữ, trên gương mặt nàng cũng hiện lên chút ý cười nhàn nhạt.
Nàng vốn dĩ đã xinh đẹp tinh xảo, khoác lên người bộ thái giám phục lại càng khiến người khác khó phân thật giả, đôi khi còn khiến người ta nhìn đến ngẩn ngơ, nhầm tưởng là nam tử phong tư yểu điệu.
Quý phi nhìn thấy khóe môi nàng ẩn hiện ý cười, trong lòng bất giác thầm nghĩ: Chẳng trách tên cẩu hoàng đế mấy ngày trước lại si mê nàng đến vậy. Với dung mạo thế này, ai mà không động lòng?
Thiều Âm không hề hay biết ánh mắt Quý phi đang đặt lên mình.
Hôm nay trời hiếm khi sáng sủa, ánh nắng trải lên thân người, mang theo hơi ấm nhẹ dịu.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, bất luận là nghĩ đến nhà cửa Hoàng hậu ban thưởng, hay suối nước nóng được hứa hẹn, trong lòng đều không khỏi có chút mong đợi.
Sống ở nơi này, từng ngày trôi qua, lại thấy nhẹ nhõm hơn ngày trước.
Chiều hôm ấy sau khi hạ trực, Tô Trung Kiệt chặn đường nàng, cười hỏi:
“Thiều công công hạ trực rồi sao? Giờ định về thẳng phòng à?”
Thiều Âm nhanh trí đoán được dụng ý của hắn, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn:
“Tô công công, chẳng hay nương nương có việc tìm ta?”
Tô Trung Kiệt đáp:
“Đương nhiên là chuyện tốt. Thiều công công thay thường phục rồi theo ta một chuyến.”
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852680/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.