Đêm hôm ấy, Thiều Âm luôn trằn trọc không yên giấc. Nàng vốn dĩ chỉ muốn ngon giấc một hồi, lại không ngờ giữa đêm đột nhiên bị đánh thức.
Mắt vừa hé mở, liền trông thấy Hoàng hậu nương nương đã đứng ngay trước mặt.
Hoàng hậu… sao người lại đến? Nàng một chút động tĩnh cũng không nghe ra, thậm chí không kịp rời giường nghênh đón, đây đối với một thái giám mà nói, thực là thất trách lớn lao.
Thiều Âm hoảng hốt bật dậy, suýt chút nữa ngã quỵ, vội vàng định quỳ xuống hành lễ, lại bị Hoàng hậu đưa tay cản lại:
“Ngươi cùng bổn cung còn cần nhiều lễ nghi như vậy sao?”
Ngay sau đó, cổ nàng bị người bóp chặt—đúng là bàn tay của Hoàng hậu, hệt như trước kia từng làm.
Chỉ là lần này, lực đạo kia không còn khiến nàng nghẹt thở, chỉ như muốn giữ nàng lại, chứ chẳng phải làm tổn thương.
Thiều Âm theo phản xạ nín thở, trong lòng không khỏi hoang mang: chẳng lẽ bản thân lại làm gì khiến nương nương không hài lòng?
“Nô tài nơi nào làm chưa đúng, mong Hoàng hậu nương nương minh giám.”
Hoàng hậu hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo như gió tuyết ngoài song, khiến lòng Thiều Âm rối loạn, muốn thoát khỏi sự khống chế lẫn chiếm hữu vô hình ấy.
Giọng nàng khi cất lên cũng trầm hơn thường ngày, mỗi chữ mỗi lời đều mang khí thế bức người:
“Ngươi dám lén bổn cung mà hầu hạ Quý phi tắm rửa, ngươi không thấy phụ lòng bổn cung vì ngươi làm bao nhiêu việc sao? Ngươi không thấy hổ thẹn với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852686/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.