Thiều Âm bừng tỉnh, không biết nên phản ứng thế nào khi một chiếc hoa thuyền chầm chậm lướt qua, vai cắm cờ rực rỡ. Từ trên thuyền vọng đến tiếng ca uyển chuyển, âm điệu mềm mại mà linh hoạt, khiến nàng theo bản năng đưa mắt nhìn.
Tô Trung Kiệt đã làm đủ phận sự, lập tức bước lên, khom người thưa với Thiều Âm và Quản Chỉ Hiền:
“Nương nương, đó là hoa khôi của Thừa Nguyệt Lâu, giỏi nhất là ca khúc.”
Quản Chỉ Hiền cười nhàn nhạt:
“Nếu Âm Âm thích, ngươi mời nàng ấy sang đây.”
Thiều Âm vốn định nói mình không thật sự hứng thú, chỉ là vô thức lắng nghe giọng ca ấy. Nhưng khi ngẩng lên nhìn Quản Chỉ Hiền, nàng chợt thấy ánh nến trong khoang như dừng cả lại trong đáy mắt người kia, nơi sâu thẳm của đôi mắt thanh lãnh kia dấy lên một làn dao động như muốn xâm chiếm khiến tim nàng đập loạn.
Thiều Âm vô thức co nhẹ bả vai, quay đi. Đột nhiên, nàng lại cảm thấy hoa khôi vừa cất giọng kia hát thật không tồi, rất muốn biết dung mạo của một người có thể ca hay đến vậy.
Người nọ được mời lên thuyền, ôm theo một cây tỳ bà, ánh mắt mờ như khói sương lướt qua Thiều Âm và Quản Chỉ Hiền, sau đó bay tới bên một hoa khôi khác đang múa. Thiều Âm thoáng nhận ra ánh nhìn của cô gái ôm tỳ bà dành cho người múa không hẳn thuần khiết. Nàng còn đang định quan sát kỹ hơn thì Quản Chỉ Hiền đã sai Tô Trung Kiệt từ thuyền hoa kế bên mời thêm hai cô nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lo-xuyen-thanh-thai-giam-ai-ngo-thanh-bao-boi-cua-hau-cung/2852738/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.