Cung khuyết* sâm nghiêm, nội thị vội vàng băng qua hành lang dài tĩnh mịch, đến trước cửa ngự hoa viên. Long Khánh đế rảo nhanh bước đến, nội thị cất bước ngắn tiến lên thấp giọng thưa: “Thái tử đã cùng quận chúa khởi hành rời kinh.”
(*Cung khuyết: Lầu gác trước cung, cửa khuyết.)
Long Khánh đế gật đầu, không nói tiếng nào tiếp tục đi về phía trước. Cách đó không xa có một hài đồng gần mười tuổi đang tập viết theo chữ mẫu, trên một bên bàn đá bày đầy điểm tâm mềm mịn đặc sắc, trơn nhuận trong oánh, vô cùng mê người. Nhưng đứa nhỏ này lại không chút phân tâm, đặt bút nghiêm cẩn, vẻ mặt chuyên chú.
Đồng phi thân khoác áo choàng ngân hồng* đang chỉ điểm bên cạnh, thấy Long Khánh đế đại bộ lưu tinh**, giữa hàng mày chứa sự không vui, vội đứng dậy nhu thuận khom người: “Thánh thượng.”
(*Ngân hồng [ 银红 ]: Ngân 银 là bạc, hồng 红 là đỏ, mình để nguyên vì thấy edit thành đỏ bạc nó lại kỳ khôi quá.
**Đại bộ lưu tinh [ 大步流星 ]: Đại bộ là bước lớn, lưu là chảy trong nước chảy, tinh là sao, đại bộ lưu tinh ý chỉ bước nhanh đi vội.)
“Bình thân.” Long Khánh đế phất tay, nhạt nhẽo vô vị.
Đứa nhỏ kia vốn còn đang thành thật luyện chữ ném bút xuống, vọt tới trước người ông: “Phụ hoàng!”
Tức giận trong lòng Long Khánh đế lúc này mới tan đi một chút, kéo cậu đến ngồi cạnh bàn đá. Cung nữ tiến lên đưa trà bánh, Đồng phi lại cho họ lui xuống, tự mình dâng điểm tâm xanh bích như ngọc đến bên miệng hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loan-phuong-minh/2514567/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.