Mây đen áp đỉnh, cổ thành quạnh quẽ. Cờ xí xích kim chỗ thành quan sát ngoài Thượng kinh phấp phới giữa cuồng phong, vệ binh thủ thành tuy đã mặc áo giáp dày nặng, cũng chẳng chắn được hàn ý rét buốt ngấm thẳng tận xương.
Đương sắc chiều muộn, đồng rộng bát ngát, nơi cuối mảng trời kia lại có khói bụi dày đặc, ngay sau đó, ngựa xe rầm rập, hướng tới cổng thành quanh co khúc khuỷu mà đến. Tiếng kèn hiệu trầm nặng vang lên, hiệu úy giắt bội đao dẫn bộ hạ mau chóng chạy xuống thành lâu, người dẫn đầu mã đội kia đã phóng vút tới trước cổng thành, cao giọng hô: “Thái tử điện hạ về kinh!”
Chúng vệ binh nối đuôi mà đến, hiệu úy ấn đao quỳ bái nghênh đón, Da Luật Trăn mặc bào gấm kim nhạt dẫn đoàn người tới trước cổng thành, ghì cương quay đầu nói: “Phượng Doanh, ta phái người đưa muội với Phượng Vũ về phủ Bắc Dận vương, kế đó ta sẽ xin phụ hoàng phái ngự y tới cứu chữa cho Phượng Vũ.”
Diệp Tư vén mành xe nói: “Giờ anh tiến cung à?”
“Đương nhiên, ta không thể theo tới vương phủ trước được.” Da Luật Trăn lại nghiêng người ra sau, “Hơn nữa Tĩnh vương cũng phải theo ta tiến cung.”
Tĩnh vương này cả đường vẫn luôn treo vẻ sầu muộn trên mặt, bấy giờ cũng không nói gì, chỉ gật đầu biểu thị đồng ý. Thế là Da Luật Trăn lệnh hiệu úy thủ thành hộ tống Phượng Doanh hồi phủ, mình thì dẫn Tĩnh vương cùng sứ thần Sóc Phương tiếp tục chạy vào nội thành.
Đi được một đoạn, giữa màn sương chiều lờ mờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loan-phuong-minh/2514578/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.