Nắng sớm rọi vào trong tẩm cung hoa lệ, hôn lên suối tóc dài như mây, điểm trang đôi mi xinh đẹp như cánh bướm. Vô tình đánh thức Hạ Khuynh đang ngủ say, miễn cưỡng chuyển thân hé mắt nhìn sang bên cạnh, phu quân của nàng vẫn còn đang ngủ.
Vì không muốn tỉnh lại không nhìn thấy Chu Quân, Hạ Khuynh tập được thói quen thức dậy trước giờ lâm triều. Từ từ chồm người sang vén mấy lọn tóc lòa xòa của đối phương sang một bên, phát hiện hai chân mày nàng không ngừng nhíu chặt lại, đau lòng giúp nàng xoa nhẹ mi tâm.
Chu Quân bị động giật mình choàng tỉnh, trông thấy Hạ Khuynh đang lo lắng quan sát mình liền nổi tà tâm không đứng đắn trêu cợt: “Mới sáng sớm đã muốn làm gì? Tối qua chưa đủ sao?”
Mặt Hạ Khuynh nháy mắt phát hồng, vung tay đánh mạnh vào người Chu Quân: “Người là đại vương ăn nói không kiên kị không sợ người ta cười nhạo sao?”
Chu Quân chồm người sang ấn Hạ Khuynh ngã xuống giường, ngả ngớn cười đùa: “Còn không phải nàng sáng sớm phi lễ quả nhân?”
Bản thân Hạ Khuynh thật sự không hiểu Chu Quân tại sao càng lớn tuổi lại càng không đứng đắn, nhiều lúc không biết Chu Quân điềm tĩnh ôn nhu, phong nhã tuyệt luân ngày trước đi đâu mất rồi?
Mà Hạ Khuynh lại không biết Chu Quân chỉ lộ ra dáng vẻ không đứng đắn này trước mặt nàng, nếu để người khác nhìn thấy nói không chừng sẽ bị doạ sợ mà ngất xỉu.
Mắt thấy không còn sớm, Chu Quân ngừng trò đùa vô bổ của mình, chầm chậm bước xuống giường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loan-the-hong-nhan-chi-hong-nhan-le/1378515/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.