Mông xung rất nhanh trở lại thuyền lớn, binh sĩ trên thuyền thả thang dây đón ta lên. Đám binh sĩ đều bận rộn không nói lời nào, nhưng luôn dùng ánh mắt khó hiểu, bội phục, tò mò nhìn ta, khiến ta muốn cười, vì bộ dáng của ta khác xa so với hình tượng thương nhân Triệu Như ban đầu, binh sĩ dù quen hay không quen ta tất nhiên đều muốn nhìn thấy hình dáng.
Đến sàn thuyền tầng hai, ngoại trừ binh sĩ nhìn ta chằm chằm, không thấy người đứng đầu. Lúc ta còn đang nghi ngờ, Hoàng Cái từ trong khoang thuyền đi ra: “Triệu công tử quả nhiên đảm lược hơn người, lại một mình tìm tới.”
Ta mỉm cười cúi người thi lễ với Hoàng Cái: “Lão tướng quân nói đùa. Ta tới thăm bằng hữu mà thôi, có gì lớn gan với nhát gan?”
Hoàng Cái hơi nghiêng người, tránh lễ của ta. Trong tiếng thở dài của ta, ông ta thản nhiên liếc mắt nhìn, phất tay bên cạnh, trên thuyền ào ra mấy tên binh sĩ giương cung hướng vào ta, hai binh sĩ bên cạnh ông tay lấy dây dừng hướng ta đi tới.
Ta rùng mình, không khỏi lùi về sau vài bước: “Lão tướng quân làm gì vậy? Chẳng lẽ ngài không phải tới đón mà tới lấy mạng ta?”
Hoàng Cái lắc đầu cười lạnh nói: “Không phải. Công tử quá lợi hại, chúng ta không thể không đề phòng.”
Hai binh sĩ cầm dây thừng đã đến trước mặt ta, một người trong đó đưa tay ra: “Đem hết đồ trong người giao ra.”
Ta lui vài bước, bọn họ nếu thật xuống tay hại ta, ta sẽ không khoanh tay chịu chết: “Chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/801706/quyen-3-chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.