Ở nhà ăn cơm xong, lại tán gẫu một chút, ta đem theo Tào Xung cáo từ về cửa hàng. Dọc đường, Tào Xung nắm tay ta cúi đầu bước đi, không nói một lời, hoàn toàn không có sự vui vẻ ở chỗ Vân ca ca. Ta rất kỳ quái, tiểu gia hỏa này không giống như trước luôn miệng nói không ngừng. Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của nó, ta nghĩ một hồi rồi ôm nó lên: “Sao thế, có phải nhớ phụ mẫu không? Bọn họ đều khỏe. Phụ thân con nghe nói con có tiến bộ rất cao hứng.”
Tào Xung ừ một tiếng, vẫn không trả lời, ta lại càng kỳ quái: “Có phải trách nghĩa phụ đi lâu quá không? Thư nhi, nghĩa phụ không phải cố ý, vốn định sớm trở về, nhưng quá nhiều việc nên dây dưa. Nghĩa phụ rất nhanh sẽ đưa con về Lạc Dương, ở Lạc Dương ta đã tìm cho con một tiên sinh rồi, là một tiên sinh có học vấn rất cao. Phụ thân con cũng rất kính trọng ông ấy, đặc biệt mở một học đường ở Lạc Dương cho ông ấy, còn lớn hơn cả học đường ở đây. Sau này, con ở đó có thể kết giao thêm rất nhiều bằng hữu, có thể nhận được rất nhiều trợ giúp.”
Tiểu gia hỏa hai tay vòng qua cổ ta, dựa đầu lên vai ta, rầu rĩ hỏi: “Mẫu thân có khỏe không?”
Ta gật đầu: “Khỏe. Nghĩa phụ đã đưa mẫu thân con một tiểu đệ đệ, có tiểu hài tử đó bên cạnh, tinh thần nàng tốt hơn nhiều, lần này trở về, nàng còn dặn dò ta phải dạy con thật tốt! Thư nhi, tiểu đệ đệ này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/801742/quyen-2-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.