Phó Lan Nha thấy Bình Dục nhắm cả mắt, máu mũi chảy không ngừng thì cho rằng hắn hôn mê thế là nàng càng thêm nóng nảy.
“Bình đại nhân.” Nàng nóng lòng muốn xem vết thương của Bình Dục, cả người nửa quỳ bên cạnh hắn, cúi người về phía trước, liều mạng muốn bẻ tay Bình Dục ra nhìn.
Bình Dục khổ mà không nói nên lời, chỉ đành liều chết không chịu buông tay. Phó Lan Nha bẻ cả buổi cũng không bẻ được vì thế mới nhận ra hắn vẫn còn ý thức. Nàng đành phải dừng lại, cố nén nôn nóng, ôn nhu khuyên bảo hắn: “Bình đại nhân, có phải ngài rất khó chịu không?”
Khó chịu? Bình Dục âm thầm cắn răng, đúng, hắn đang khó chịu muốn chết đây này. Giọng nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lúc nói chuyện hơi thở ấm áp phất qua mu bàn tay hắn khiến trái tim hắn ngứa ngáy như muốn co thành một cục. Cùng lúc đó chỗ nào đó trên người hắn lại không biết cố gắng mà biến hóa.
Phó Lan Nha không hề phát hiện ra, thấy hắn chẳng những nhắm mắt mà sắc mặt còn đỏ gay, cả người cứng đờ nàng lại nhớ đến cảnh tượng Tần Yên Thù bị trúng độc lần trước và cực kỳ kinh hãi nghĩ chẳng lẽ Bình Dục bị ám toán?
Nàng nhớ đến trong sách viết rằng người bị trúng độc thường có biến hóa vì thế nàng rút tay khỏi tay Bình Dục, quay ra lật mí mắt hắn xem. Bình Dục vốn như bị nướng trên than hồng, biết rõ bản thân mình không có chỗ nào không khỏe nhưng hắn vẫn quyến luyến cảm giác được nàng quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loc-mon-ca/143577/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.