Mấy ngày liền tôi không gặp được anh.
Tôi ngồi trên nền sân bóng rổ của trường ngắm nhìn bầu trời cao vợi.
Tôi đang đợi, đợi một ngôi sao băng để tôi cầu nguyện.
“Hãy để anh ấy được khỏe mạnh, cho dù anh ấy không yêu tôi.” Tôi nhẩm đi nhẩm lại một câu, hi vọng một ngôi sao băng xẹt qua có thể đem điều ước ấy lên trời.
Tôi ngồi đến ê cả mông mà không đợi được ngôi sao băng nào cả, nhưng không ngờ lại đợi được anh.
“Ngây ra nhìn gì vậy?” Anh đẩy xe đến gần tôi, cùng tôi ngẩng nhìn trời.
“Anh – sao lại đến đây?” Tôi há hốc miệng ngạc nhiên, chút thương cảm vừa rồi sớm đã bị hù cho bay đâu mất hút.
“Không biết nữa, nghĩ đến, thế là anh đến.” Trên sân bóng không bật đèn, tôi không biết anh làm sao mà trông thấy tôi. “Dậy đi, đất lạnh lắm. Đã sang thu rồi.” Anh đưa tay ra cho tôi.
Tay anh thật ấm, thật dài, thật tao nhã.
“Bóng không phải cầm lên mà là xoay lên.” Trước đây anh đã từng nói với tôi như vậy. Lúc ấy anh đưa tay điêu luyện xoay tròn trái bóng rổ trên đầu ngón tay.
Đột nhiên một vật đen đen tròn tròn nhằm hướng tôi bay tới. Tôi có cảm giác như giây phút ấy trái tim mình ngừng đập, chỉ biết trơ ra đợi bóng đen kia đập thẳng vào cái mặt vỗn dĩ phẳng tẹt của tôi.
Bóng đen ấy là một trái bóng rổ đang bay tới, ngay trước khi nó chạm phải mặt tôi, bàn tay vừa mới chìa ra cho tôi đã hút lấy một cách thần kì.
“Phù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-chia-tay-ngay-1-thang-4/1707034/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.