Theo lời thầy phong thủy, phải qua giờ Hợi mới có thể tiễn “quỷ” đi.
Những người khác đều ở lại qua đêm trong nhà họ Trần, Trần Vãn thì đội mưa ra lấy xe.
Tào Chí cũng ra ngoài. Lúc ăn tối, hắn nửa thật nửa đùa tiết lộ hành tung của cậu, không biết bây giờ là tình cờ tiện đường hay cố ý chặn người.
“Hôm đó anh không phải chỉ đi đỗ xe đúng không.” Đây là câu khẳng định.
Chẳng ai cần mặc một bộ vest trị giá cả trăm nghìn chỉ để đi đỗ xe cả. Mỗi lần về nhà họ Trần, Trần Vãn luôn tùy tiện mặc sơ mi với quần jeans, không hề trịnh trọng, rất khiêm tốn, chẳng có vẻ gì là người có dã tâm.
Cậu nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Tào Chí một cái, thong thả xoay chìa khóa xe trong tay, thản nhiên nói: “Tôi chỉ đi đỗ xe.”
Tào Chí bật cười khẽ trong bóng tối: “Anh nói thế thì cứ cho là thế đi.”
Trần Vãn quay người rời đi. Trên khoảng sân bằng phẳng trước trạm bảo vệ, ai đó đã vứt một sợi xích chó rỉ sét.
Cậu bước qua nó một cách dứt khoát, mắt không hề liếc xuống, lòng không gợn sóng.
Cậu đã không còn là đứa con riêng năm đó, bị người ta dùng dây xích chó trói lại để sỉ nhục, chế giễu nữa.
Những gia đình danh môn vọng tộc trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất bên trong lại là nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-hoi-dap-cua-keanu-reeves-thanh-minh-coc-vu/2705181/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.