Lúc Lục Hách Dương đi đến lối vào của sàn đấu, cậu em bán vé đang nói chuyện phiếm với ai đó, nhìn thấy Lục Hách Dương đi tới, nó sửng sốt, nhổ hạt dưa trong miệng ra, thận trọng hỏi: “Có… có chuyện gì sao?”
Nó có hơi sợ Lục Hách Dương và Cố Quân Trì, bởi vì hai người họ không phải lúc nào cũng tươi cười như Hạ Uý, trông có cảm giác áp bức và không dễ bắt chuyện.
Đặc biệt là hiện tại, vẻ mặt Lục Hách Dương tựa hồ so với hai lần trước còn lạnh hơn.
“Hậu trường ở đâu?” Lục Hách Dương hỏi nó.
Cậu em bán vé ngượng ngùng nói: “Hậu trường ấy hả, cái này có thể không tiện cho người ngoài…”
Lục Hách Dương không nói gì, nhét một cuộn tiền giấy vào trong túi áo nó.
“Mọi người tới đây chơi đều là bạn bè cả, không có chuyện người ngoài với cả không người ngoài, bây giờ em dẫn anh đi!” Hai mắt nó sáng lên, lập tức duỗi tay dẫn Lục Hách Dương đi vào lối đi bên cạnh, vừa khẩn thiết tự giới thiệu, “Cứ gọi em là Tiểu Phong, sau này có việc thì gọi một tiếng là được.
Đúng rồi, anh vào hậu trường tìm ai?”
“Số 17.” Lục Hách Dương đáp.
Tiểu Phong bị doạ đến mức hạt dưa trong tay cũng run lên: “Tìm anh ấy hả? Bây giờ?”
“Không được à?” Lục Hách Dương bình tĩnh hỏi.
“Nhưng đại boss hiện tại hẳn là… cũng đang ở hậu trường.” Tiểu Phong do dự nói: “Hay là chúng ta đợi chút rồi hẵng qua, đợi bọn họ xong đã.”
Lục Hách Dương nhìn về phía trước, giơ tay niết bả vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-muon-noi-troi-chang-dang/2608238/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.