Lúc Hứa Tắc đứng giữa h.ai chân Lục Hách Dương, trong miệng cậu vẫn còn ngậm một miếng kem, vì quá khẩn trương, còn nghĩ rằng không được lãng phí nên trước khi đứng dậy đã bỏ nốt miếng kem cuối cùng vào miệng.
Cậu cảm thấy chính mình bây giờ trong mắt Lục Hách Dương hẳn là giống như loại alpha lợi dụng lúc người lâm nguy khi omega đến kỳ p.hát tình, bởi vì Lục Hách Dương vẫn luôn dùng ánh mắt dò xét nhìn cậu chằm chằm, Hứa Tắc không dám ngẩng đầu lên.
“Có thể cho tôi mượn vòng tay không?” Hứa Tắc quỳ một gối xuống trước mặt Lục Hách Dương, cúi đầu hỏi.
Lục Hách Dương không trả lời, đứng thẳng dậy, tháo vòng tay ra, sau đó nắm lấy tay Hứa Tắc, đeo vào cho cậu.
Đầu gối còn lại của Hứa Tắc cũng đặt xuống, hoàn toàn là tư thế quỳ xuống.
Trên đầu hơi nặng, là do Lục Hách Dương đặt tay l.ên đỉnh đầu cậu, Hứa Tắc tưởng rằng Lục Hách Dương rốt cục cũng khôi phục lại lý trí nên đẩy cậu ra, nhưng Lục Hách Dương chỉ luồn ngón tay vào trong tóc cậu, bụng ngón tay vu.ốt ve da đầu, cột sống cậu ngay lập tức cũng theo đó mà tê liệt.
Cậu không biết tại sao Lục Hách Dương lại không cự tuyệt, nhưng đây chưa phải là chuyện khó hiểu nhất trên đời, Hứa Tắc bỏ cuộc không nghĩ nữa, dù sao trước mặt Lục Hách Dương cậu vẫn luôn chẳng có năng lực suy nghĩ gì.
Lục Hách Dương dường như đang nhìn cậu vài giây, sau đó đưa tay rút ba cái khăn giấy giúp Hứa Tắc lau đi thứ đồ trên mặt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-muon-noi-troi-chang-dang/2608253/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.