Hứa Tắc có thói quen, mỗi lần Lục Hách Dương hỏi cậu một câu hỏi, cậu luôn luôn không cần suy nghĩ mà đã gật đầu, sau đó mới suy nghĩ lại về câu hỏi của Lục Hách Dương. Lần này cũng vậy, Lục Hách Dương vừa dứt lời thì Hứa Tắc đã gật đầu.
Một lúc sau, Hứa Tắc dừng lại ở đó, cơ thể và đôi mắt đều cứng đờ, cậu cố gắng nhớ lại những lời cấm đầu của Lục Hách Dương nhưng không thể nhớ được, chỉ có thể nhớ lại một ý nghĩa đại khái.
Lục Hách Dương nhìn thấy Hứa Tắc hơi mở mắt sau khi lười người ra một hồi lâu, lại chậm rãi chớp mắt, sau đó anh nghe thấy Hứa Tắc trả lời: “Chưa từng.”
Câu trả lời nằm trong dự liệu, đôi khi yêu thích và yêu thích là hai chuyện khác nhau, nếu muốn tìm một người trên đời chưa từng nghĩ đến công việc giao du với Lục Hách Dương, Hứa Tắc nhất định là một trong số họ. Cậu thích Lục Hách Dương, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn hoặc có đủ can đảm để ở bên Lục Hách Dương, cảm xúc bình thường của một người rất khó được phản xạ ánh sáng ở Hứa Tắc.
“Phải vậy không?” Lục Hách Dương cười, hiện lên chút tiếc nuối nói: “Làm người ta hơi xúc thương đó.”
Bây giờ Hứa Tắc phải mất vài giây mới nghe vào những lời Lục Hách Dương nói, sau đó tiến hành lý giải. Cậu nói: “Tôi không có ý đó.”
“Vậy thì có ý gì?” Lục Hách Dương cũng hỏi bạn như vậy.
“Không phải…” Hứa Tắc không biết nên biểu đạt và giải thích như thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-muon-noi-troi-chang-dang/2608275/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.