Xe khởi động, gió thổi vào làm lay động cổ áo của Hứa Tắc, ánh sáng của đèn đường không ngừng chiếu vào mặt và mu bàn tay cậu.
Không gian bên trong của chiếc xe việt dã quân dụng rất rộng rãi nhưng Hứa Tắc vẫn cảm thấy thắt chặt, cậu kéo kính ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mặt vừa buồn ngủ, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Ánh đèn của thủ đô đô không ngừng trôi qua trước mắt giống như một dòng sông, ý thức Hứa Tắc mạch cận, có thể đến cuối dòng sông cậu sẽ lại là Số 17 của nhiều năm trước, người chỉ cần đội mũ lên liền chắc chắn rằng Lục Hách Dương sẽ không nhận ra mình, lần đầu tiên Lục Hách Dương được đưa về nhà.
Hoặc là lần cuối cùng Lục Hách Dương lái xe vào lúc hoàng hôn đưa cậu rời khỏi thành phố. Chỉ là mỗi lần Hứa Tắc tái hiện đoạn ký ức này đều sẽ tự lừa mình lừa người theo thói quen, đến giây phút bọn họ cùng nhau nằm trong im lặng ngắm đóm thì sẽ dừng lại, không tiếp tục nghĩ tới lần chia tay sau khi trải nghiệm sinh nhật.
Lục Hách Dương nói với cậu “Có thể lâu hơn một chút”, nói với cậu “Không chờ cũng không sao”, còn Hứa Tắc trả lời “Em chờ anh”, trả lời “Sẽ chờ thôi”, cậu của khi đó cố gắng chấp nhận như thế, không nghĩ rằng câu trả lời có thật đã được giấu kín trong lời nói của Lục Hách Dương.
Phải phân tách ra rất lâu, rất nhiều năm, đừng mong đợi nữa, sẽ không có kết quả ở đâu.
Năm đó, cậu nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-muon-noi-troi-chang-dang/2608311/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.