27.
Dù rất không muốn nhưng Bùi Nguyệt vẫn bị trục xuất, về phần những người khác ở Bùi gia, thì giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, giống như đứa con gái ở Bùi gia mười mấy năm qua và nhận hết mọi yêu thương luôn là tôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy cuộc sống như vậy có chút nhàm chán, vì thế tôi quyết định tìm chút việc để làm.
“Bùi tiểu thư, phần quà cô tặng, tôi rất thích.”
Cố Tứ vừa gọi điện thoại khiến giá trị vui vẻ của tôi không ngừng tăng lên, bởi vì quà tôi tặng cho hắn là đứa con riêng ưu tú của Cố gia, hơn nữa còn vô cùng khó chơi.
Nhân vật mới bắt đầu đã chet này, được tôi lợi dụng nội dung vở kịch cứu sống, mà anh ta chính là con d ao s ắc b én nhất tôi dùng để đ âm Cố Tứ.
Bởi vì mẹ của đứa con riêng là ánh trăng sáng đã mất của Cố tiên sinh, ông ta lại càng thêm thiên vị đứa con trai lưu lạc bên ngoài này.
Mà hôm nay, Cố Tứ sứt đầu mẻ trán, quyền lực đã mất hơn phân nửa, chỉ cần hắn dám động thủ, lần này nhất định tôi sẽ bắt được thóp của hắn, "tương lai tốt đẹp" đang mở rộng cánh cửa chờ đón hắn.
“Cố thiếu gia thích là tốt rồi, ngày lành của anh còn ở phía sau.”
Tôi hài lòng cúp điện thoại, nhíu mày nhìn Bùi Trạc đứng ở cửa do dự không dám vào.
Tôi nhớ lúc này bọn họ hẳn là đang đi khám bác sĩ tâm lý, đúng vậy không sai, là bọn họ, Bùi gia ngoại trừ tôi ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-nguyen-cau-cua-co-ay/2733147/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.