Càng đi lên trên, Lỗ Nhất Khí càng cảm thấy bất ổn. Sau khi leo lên vài trăm bậc đá, thì không còn bậc thang để leo nữa, chỉ còn một lối dốc quanh co. Chẳng phải núi này là núi Thiên Thê ư? Một bậc thang dẫn lên trời không thể chỉ vỏn vẹn vài trăm bậc như vậy!
Tuy trong lòng băn khoăn nghi hoặc, song bàn chân vẫn không dừng bước. Có lẽ tiếp tục đi lên trên sẽ tìm thấy câu trả lời mà mình muốn biết. Hơn nữa, lúc này Lỗ Nhất Khí cũng chỉ có thể tiếp tục đi lên mà thôi. Luồng khí thế đang đuổi sát sau lưng vô cùng dữ dội và hết sức quen thuộc. Đó là Chu Chân Mệnh. Chu Chân Mệnh đã đích thân dẫn người đuổi sát theo sau, khiến Lỗ Nhất Khí không còn sự lựa chọn nào khác ngoài cách tiến lên phía trước.
Trong lúc này, Phật sống lại tỏ ra rất phấn khích. Không hiểu tại sao, ông cảm thấy việc leo lên núi Thiên Thê cùng chàng thanh niên hệt như thần thánh kia đã mang lại cho ông một cảm giác tự tại chưa từng có, khiến ông thư thái mãn nguyện đến từng kẽ tóc chân tơ. Hẳn là bản thân ông đang được dẫn tới cảnh giới tự tại chí cao của nhà Phật.
Khác hẳn với Phật sống, Lỗ Nhất Khí tỏ ra vô cùng thận trọng, đi được vài bước lại quan sát kỹ lưỡng mọi biến đổi xung quanh. Song nhờ sự nâng đỡ của Phật sống, tốc độ di chuyển của cậu không hề chậm chạp. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến lưng chừng núi.
Nhìn từ phía xa, vị trí lưng chừng núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-nguyen-lo-ban/897668/quyen-6-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.