Trần Duật Đằng hôn lên má cậu, còn rất cưng chiều nói những lời yêu thương.
Bạch Sở Khiết lần đầu cảm nhận được vị ngọt của tình yêu vừa ngượng vừa hạnh phúc đáp.
"Ở...ở đây là trường học đó!"
Trần Duật Đằng gật đầu tiện thể nắm tay mang cậu đi lên sân thương nơi hẹn hò riêng biệt của hai người.
Vừa đi hắn vừa đáp.
"Anh biết! Cho nên đợi lúc vắng người anh mới hôn em! Bé con của anh hay ngại, anh làm sao để em chịu thiệt thòi được?"
Bốn từ "bé con của anh" do chính miệng Trần Duật Đằng thốt ra suýt chút nữa làm Bạch Sở Khiết vui đến hét lên.
Đúng là sức mạnh của tình yêu, một người nhút nhát như Bạch Sở Khiết bỗng chốc cũng tự tin hơn hẳn.
Trần Duật Đằng thật sự rất chu đáo, lúc ăn cơm cũng sẽ chú ý gắp phần thức ăn cho cậu nhiều hơn.
Lắm lúc còn lấy giấy lau miệng giúp cậu, hắn biết cậu thích ăn cá cũng chủ động đút hết phần thịt cá ngon vào miệng của Bạch Sở Khiết.
Ăn xong còn đưa cho cậu một chai nước cam vừa mua ở căn tin để cậu uống.
Bạch Sở Khiết được yêu, được cưng chiều.
Môi cứ nhếch lên cười mỉm, thoạt nhìn như bé thỏ được người khác chăm bẵm nuôi lớn bằng sự yêu thương.
Gió ở sân thượng cứ thổi xào xạc, ánh nắng chiếu nhẹ qua từng góc nền, mái tóc của hai người bị làn gió trêu đùa mà bay phấp phới.
Khuôn mặt của Bạch Sở Khiết lại lộ ra.
Trần Duật Đằng nhìn cậu, trong lòng hắn thầm nghĩ chắc chắn người sinh ra Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-noi-doi-cua-doi-mat/1528165/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.