PHẦN 2: GẶP ANH ĐÊM GIÁNG SINH
Lặc Kì Nặc. Ngày đầu tiên xa anh
Có một ngày em và anh gặp lại
Gió và mưa đều không nhìn thấy
Đèn và ánh sáng khép chặt mi
Em muốn cùng anh đếm thử
Khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau
Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất
Cũng chính là ngày hôm qua em không thể quay lại.
Tôi nhìn đồng hồ, đã là ba giờ chiều. Ánh mặt trời ấm áp nhảy nhót trên khe cửa. Tôi nén chặt cơn giận trong lòng, nhìn chằm chằm vào Kì Ngôn, kẻ mạo danh Kì Nặc, bình tĩnh chờ đợi một lí do khiến cho tôi không nổi giận từ phía anh ta.
Những hành khách đã xuống xe bắt đầu lần lượt lên xe.
Kì Ngôn lấy trong túi ra một bức thư rồi đưa cho tôi.
Bức thư được gấp làm tư rất ngay ngắn. Vừa mở ra, những nét chữ quen thuộc của Kì Ngôn đã đập vào mắt tôi.
Tiểu Mạt:
Anh biết chắc chắn em sẽ phát hiện, vì vậy mới viết bức thư này để giải thích tất cả:
Để cho Kì Ngôn quay về Cảnh An cùng em là quyết định của anh. Anh hi vọng cậu ấy có thể sống những tháng ngày tốt đẹp hơn. Dù sao thì đó cũng là lời hứa của anh trước mộ của bố mẹ. Nếu như anh ra đi cùng em, sau này sẽ không ai chăm sóc cho cậu ấy. Hãy để cho cậu ấy cùng em đến Cảnh An và ở bên cạnh em, như vậy anh mới có thể yên tâm được. Anh tin là em sẽ chăm sóc chu đáo và quản lí được Kì Ngôn.
Hi vọng em có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/loi-the-uoc-em-khong-the-thay-doi/1725836/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.