Tôi cũng tên là Hàn Mộ Ngọc, giống người thân mấy người ấy. Nhưng sau này tôi đổi thành Hàn Phương và dùng cái tên đó đến hết đời.
Năm tôi 17 tuổi, mẹ tôi vẫn chưa dừng cái công việc kia đi. Bao nhiêu tiền tôi làm được đều dùng cho mấy việc của mẹ, khó khăn lắm mới dành dụm được mấy đồng. Hôm ấy, có một người phụ nữ đến nhà tôi. Bà ta là vợ của khách của mẹ tôi. Để làm gì thì tôi đoán mấy người cũng nghĩ ra rồi. Bả tạt acid vào mặt mẹ tôi, mấy người không biết acid là cái gì đúng không, ờ thì, tóm lại là cái thứ làm hủy dung người ta đấy. Tốn tiền viện phí, thuốc men, rồi còn phải thương lượng với cái bà vợ kia nữa. Từ đó mẹ tôi mất hết nguồn thu nhập, toàn bộ phải dựa vào tôi. Nuôi mẹ tôi thì cũng không khó lắm, nhưng tiền nhà, tiền nước, tóm lại là tỷ thứ phải gánh lên vai tôi. Tôi phải bỏ học để đi làm. Làm đủ việc, làm quần quật từ sáng đến tối chỉ để trang trải cuộc sống.
Một hôm đi làm đêm về, tôi bị một vài gã xông ra tấn công, chúng định h.ã.m h.i.ế.p tôi. Với võ công của tôi thì cũng chỉ đánh gục được vài tên, nhưng chúng dùng kìm chích điện khiến tôi bất tỉnh, đưa tôi vào một căn nhà hoang nhằm thực hiện ý đồ đen tối. Có lẽ chúng suýt nữa h.i.ế.p được tôi rồi đấy. Nhưng lúc đấy chẳng biết sao ở căn nhà hoang tôi lại nhìn thấy một con kim tiêm, dài như kiểu ngân châm của đại phu ấy. Tôi đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-gio/418305/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.