Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau
Du Vân bị rơi xuống dướng biển nhưng loi chùy vẫn không buông tha mà lao xuống theo. "Rầm Rầm Rầm.... Xoẹt... Xoẹt..." Vô số lôi chùy rơi xuống nước tạo nên âm thanh ầm ầm như bị tạc nổ ra, dòng nước bị dòng điện va chạm kêu những tiếng xoẹt xoẹt. Du Vân cố gắng bay ra khỏi mặt biển, trên người mùi thịt khét lẹt, thỉnh thoảng vài tia điện nhỏ kêu "titi" phát ra trên người, lấy tay lau đi vệt máu tràn ra khỏi miệng; Du Vân tiếp tục tạo ra vòng phòng hộ, ngưng tụ ra băng chùy băng tiễn để ngăn chặn đạo thiên kiếp tiếp theo. Mà Du Vân cũng không cần chờ lâu, trên bầu trời mây đen bắt đầu tạo ra những thanh kiếm bằng điện rồi sau đó phóng thẳng xuống, Du Vân điều khiển băng trùy và băng tiễn mà ngăn chặn sau đó cũng như lần trước bị đánh rớt xuống biển, khi lao ra thì nhiều thêm mấy lỗ vết thương, ở trong đó bốc ra khói đen vàtia điện. Du Vân cũng không biết mình độ kiếp được bao lâu, trên người từ đầu đến chân toàn vết thương, quần áo rách tung tóe, khóe miệng máu tươi chảy ra mà không kịp lau đi, trông thê thảm vô cùng. Đến cuối cùng mây đen bỗng nhiên co rút lại, trong mây đen thình lình hiện ra một cột lôi điện tho to ba bốn trượng, Du Vân thấy một màn này sắc mặt tái nhợt, cố gắng gia trì pháp lực vòng phòng hộ, tạo ra vô số pháp thuật tấn công sau đó tay áo vung lên, mă hht biển bỗng mọc lên một bức tường bằng nước, mà Du Vân làm xong những cái này thì cột lôi điện cũng đánh thẳng xuống dưới. "Oanh" "Rầm..." Hỏa cầu, băng tiễn, băng trùy, thủy tiễn vừa chạm vào cột điện này thì không chịu nổi, mà bức tường bằng nước chỉ ngăn cản được mấy giây, nhưng mấy giây này cũng giảm độ lớn của cột lôi điện này còn một trượng sau đó đánh thẳng vào vòng phòng hộ của Du Vân, mà cột lôi điện này sau khi đánh vào vòng phòng hộ của Du Vân xong chỉ còn to bằng cách tay mà đánh thẳng vào ngực Du Vân khiến hắn bay thẳng xuống mặt nước, mà trên đường bay xuống thì phun ra máu tươi kèm theo lôi điện ở trong đó. Mà lúc đánh cột lôi điện này xong mây đen cũng tan hết. "Phốc!" Du Vân trồi lên mặt nước rồi phun tiếp máu tươi. "Còn một lần lôi kiếp nữa ah! Quá khổ...." Du Vân cười khổ một tiếng sau đó bay lên, trong túi trữ vật lấy ra ngọc rồng mà khôi phục pháp lực cũng như chữa thương. Một ngày sau. Du Vân từ trong khôi phục pháp lực tỉnh lại, miệng vết thươn đã khép lại nhưng sắc mặt của hắn vẫn còn tái nhợt. "Haizzz... Làm một lần cho xong luôn đi." Trên người Du Vân tràn ra yêu khí và biến ra thành một con rắn khổng lồ nổi trên không trung, cái đầu ngẳng lên nhìn bầu trời, đầu lưỡi phun ra nuốt vào. Đây là lần thứ hai hắn lấy bản thể mà độ kiếp nhưng đây không phải Hóa Hình mà là Hóa Giao. Mà tùy theo Du Vân biến thành rắn thì mây đen cũng bắt đầu tụ tập lại, sấm chớp lập lòe. Mây đen nhanh chóng ngưng tụ ra lôi điện mà đánh xuống người của Du Vân. Du Vân thấy thế thì há mỏ ra, trong miệng ngưng tụ ra một cây băng tiễn dài và to rồi phóng thẳng lên va chạm với tia chớp. "Đùng" Một tiếng đinh tai nhức óc truyền ra. Nhưng không chờ âm thanh lắng xuống trên bầu trời lại ngưng tụ ra hai tia chớp cùng lúc mà đánh xuống. Du Vân con mắt hiện lên vẻ bình tĩnh như trước, trong miệng tạo ra băng tiễn như trước và điều khiển sương mừ yêu khí tạo thành mũi tên thứ hai rồi phóng thẳng lên. "Đùng Đùng..." Hai tiếng nổ nữa truyền ra...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123
Chương sau