Du Vân khi bước vào thành thì người dân nơi đây tò mò nhìn hắn, hắn khác với những người ở đây, từ vóc dáng cho đến quần áo, mọi người bàn tán xung quanh kẻ lạ mặt này.
"Người này là ai? Sao lại ăn mặc như vậy?"
"Lần đầu tiên ta thấy có kẻ ăn mặc như vậy, không sợ lạnh sao?"
"Hắn giống như không phải ở đây...."
"..."
Du Vân bị mọi người soi mói thì cảm thấy thân thể của mình rất nhột, nhưng cũng phải thôi, mọi người ở đây ai cũng to cao, ăn mặc toàn là đồ được làm từ da thú, còn hắn thì ăn mặc một bộ mỏng manh mà chất liệu lại khác hẳn mọi người, hình thể cũng thấp bé hơn. Du Vân bước vào một khách sạn, nói khách sạn là bở vì tòa nhà này lớn hơn những nhà khác, người ở bên trong rất nhiều và đang ăn uống nói chuyện với nhau. Du Vân gọi lên mấy món thức ăn, vài phút sau tiểu nhị đem lên vài món ăn, Du Vân lấy một thỏi bạc ra mà hỏi:
"Ngươi biết thứ gì đây không?"
Tiểu nhị khi thấy thỏi bạc của Du Vân thì ánh mặt sáng rựng, liên tục gật đầu:
"Biết biết, đại ca có việc gì cứ hỏi đi!"
"Ở nơi này là chỗ nào?"
"Cái gì chỗ nào? Ý đại ca là khu vực ở đây sao?"
Tiểu nhị không hiểu câu hỏi của Du Vân cho lắm.
"Ah ý ta là chỗ này là ở đâu..... Ở nước nào?...." Du Vân cũng khá là đau đầu, bỗng nhiên lạc vào đây rồi bây giờ đi hỏi những câu không rõ nghĩa, không biết người ta có nói mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-ngao-thuong-khung/515302/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.