Hai người lao vào đánh nhau kịch liệt nhưng càng ngày Trần Cảnh càng yếu thế, thứ nhất là bị thương không hệ nhẹ cộng thêm Lam Hải là hải tộc, nếu ở dưới nước à chiến đấu với hắn thì chỉ có con đường chết.
"Hừ, Lam Hải, ngươi đừng ép ta, nếu ta chết thì cũng sẽ kéo theo ngươi...."
Trần Cảnh lộ ra vẻ mặt dữ tợn làm Lam Hải cũng kiêng kỵ, nếu mà hắn hóa liều thì mình cũng chết chắc, tuy hắn là hải tộc tinh thông dước nước nhưng dù có chạy nhanh cũng không thoát khỏi khi Trần Cảnh tự bạo thân thể. Nhưng mà đúng lúc hai người đang giằng co thì một mảnh mây đen ở dưới nước kéo tới, hai người nhìn lại thì hoảng sợ, tất cả đều là yêu cá mà tu vi lại không thấp, việc này làm hai người hoảng sợ lên mà chạy thục mạng quên cả chiến đấu, đây là đàn yêu cá trong lúc vô tình Du Vân dẫn tới đây và bị kinh động khi hai người Trần Cảnh chiến đấu với nhau, mắt thấy hai con mồi bỏ chạy thì đàn cá lập tức chia làm hai mà truy đuổi.
Còn Du Vân giờ phút này đang nhàn nhã mà bơi về phía trước.
Hai tháng sau.
Du Vân đang bơi đi thì nghe tiếng sóng rì rào, ngước đầu lên thì ngoài xa mấy chục dặm có đất liền, điều này làm Du Vân mừng rỡ mà bơi nhanh đi. Bước chân lên đảo thì Du Vân cảm thấy rất hoang vắng, ngoài cây cỏ hoang dại thì không thấy loài động vật nào, kể cả những con côn trùng nhỏ bé, đi xung quanh cả đảo đến mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-ngao-thuong-khung/515306/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.