Thiếu niên kia cười nói:
“Thực là, nhân sinh hà xứ bất tương phùng, không ngờ lại gặp ngươi ở nơi này”.
Sử Nhược Mai trừng mắt hỏi:
“Sao ngươi lại tự tiện xông vào vườn nhà người khác?”
Thiếu niên đáp:
“Ta ở ngoài nghe thấy tiếng ngươi nói, nhớ lại vừa rồi ngươi có ban tặng một đĩnh bạc, mặc dù ta đã thế ngươi tặng hết cho tên ăn mày nhưng cũng là chịu ân của ngươi, còn chưa cảm tạ ngươi cho nên mới tiến vào đây. Uy, ngươi sao lại biến thành một cô nương như vậy?”
Sử Nhược Mai mặc dù kinh nghiệm giang hồ còn ít nhưng đến lúc này nàng cũng đã nhìn ra gã này quyết không phải kẻ quê mùa bình thường. Nàng liền nói:
“Vừa rồi là ta mạo muội, đắc tội với ngươi, bây giờ nhận lỗi với ngươi. Ngươi biết môn kiếm pháp này ư?”
Thiếu niên kia cười nói:
“Ngươi tặng ta ngân lượng, lại còn nhận sai với ta, ta thật là nhận không nổi đâu. Ha ha, ta chỉ biết đến hoa màu, cái gì kiếm pháp với đao pháp, ta đều không hay không biết”.
Sử Nhược Mai hỏi:
“Vậy sao ngươi lại tán thưởng?”
Thiếu niên kia đáp:
“Ta đến giờ chưa từng thấy cô nương nào múa kiếm, ta coi thấy rất đẹp mắt nên bất giác mới reo lên”.
Sử Nhược Mai thấy thiếu niên này vẫn còn làm bộ si ngốc, trong lòng không khỏi có chút tức giận, nàng xẵng giọng:
“Ngươi lẻn vào đây, ta không truy cứu ngươi, ngươi cũng đừng quản đến chuyện của ta”.
Ngôn hạ thật có ý muốn trục khách nhưng thiếu niên kia lại như không hề biết điều, ngược lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phung-bao-thoa-duyen/814148/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.