CHƯƠNG 1147
Bên ngoài hành lang, Đường Hạo Tuấn tựa lưng vào vách tường lạnh như băng. Tô Thu đứng ở bên cạnh nói gì đó với anh.
Nhưng anh hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhắm mắt lại.
“Ông xã.” Tống Vy gọi anh.
Hai đứa trẻ cũng đồng thời gọi ba.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe thấy liền mở mắt ra, đón hai đứa nhỏ đang chạy tới: “Nói chuyện xong rồi sao?”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn để hai đứa nhỏ nắm lấy một tay của mình, còn anh thì đưa tay còn lại ra nắm chặt lấy tay của Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười: “Đi thôi”.
Gia đình bốn người lướt qua Tô Thu đi về phía thang máy, mà trong lúc đó bọn họ không thèm liếc mắt nhìn Tô Thu lấy một cái, hoàn toàn coi Tô Thu là không khí. Bà ta tức tối giậm chân.
Tống Vy nghe tiếng giậm chân phía sau, không cần quay đầu lại thì cũng có thể tưởng tượng ra được trên mặt Tô Thu lúc này có biểu cảm gì.
“Ông xã, bà ta đã nói gì với anh vậy?” Sau khi vào thang máy, Tống Vy hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn màn hình hiển thị của thang máy: “Thăm dò anh về Tống Huyền.”
“Anh nói cho bà ta biết rồi à?”
“Không nói gì.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Tống Vy mỉm cười: “Thật ra nói cho bà ta biết cũng không sao, bà ta cũng không cứu được Tống Huyền.”
“Anh biết, nhưng anh không muốn nói chuyện với bà ta.” Đường Hạo Tuấn đáp lại.
Nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2364878/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.