CHƯƠNG 1149
“Lỡ như không thì sao đây?” Giang Hạ lo lắng.
Vài chục năm trôi qua, không giờ phút nào cô ấy không muốn giải trừ hiểu lầm của gia đình mình với Kiều Phàm nhưng nào có thành công.
Thế nên cô ấy rất sợ lần này cũng thất bại.
“Thử một chút đi, không thử thì làm sao mà biết?” Tống Vy biết suy nghĩ trong lòng Giang Hạ, cô cười an ủi: “Cậu hỏi Kiều Phàm thử đi, tớ cũng nói giúp cậu nữa, để anh ta tìm hiểu về tấm huy chương này.”
Giang Hạ cắn môi dưới, cuối cùng gật đầu: “Ừ, để tớ thử, tớ gọi cho Kiều Phàm hẹn anh ấy ra ngoài nói chuyện.”
“Đi đi.” Tống Vy làm động tác cố lên.
Giang Hạ đứng dậy ra ngoài.
Tống Vy bắt đầu xem xét bản thảo thiết kế nhân viên ở dưới nộp lên trong khoảng thời gian này.
Đến trưa, Giang Hạ về tới nơi, đôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên vừa mới khóc.
Tống Vy thấy thế bèn vội vàng đặt cây bút máy trong tay xuống: “Sao thế?”
“Vy Vy.” Giang Hạ cắn môi dưới, một giây sau chạy vụt đến ôm chầm Tống Vy, òa khóc.
Tống Vy vỗ lưng cô ấy, không hỏi thêm, mặc cho Giang Hạ khóc.
Đợi đến khi cô ấy khóc đủ thì mới hỏi lần nữa: “Giang Hạ, rốt cuộc là thế nào?”
“Kiều Phàm, anh ấy… anh ấy…” Giang Hạ hít một hơi, đè nén cơn xúc động sắp trào dâng lần nữa, giọng nghẹn ngào trả lời: “Anh ấy vẫn không chịu tin tớ, cho dù tớ lấy huy chương ra thì anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2364880/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.