CHƯƠNG 1293
Quả nhiên, vệ sĩ cầm đầu rất áy náy nói: “Xin lỗi sếp, mợ chủ, chúng tôi đã mất dấu.”
“Mất dấu sao?” Đường Hạo Tuấn mặt mày lạnh tanh tối sầm lại: “Một người phụ nữ, các người cũng có thể mất dấu.”
Vệ sĩ càng cúi thấp hơn: “Khi chúng tôi đuổi ra khỏi chợ đá quý, Lâm Giai Nhi đã lên một chiếc xe rời đi rồi, chúng tôi không đuổi kịp ô tô, chỉ có thể giương mắt nhìn cô ta rời đi.”
“Đúng thế, người không chạy lại xe, chuyện này không thể trách bọn họ.” Tống Vy thở dài.
Tuy cô cảm thấy thất vọng khi bọn họ không bắt được Lâm Giai Nhi, nhưng cô cũng có thể hiểu cho bọn họ.
Vậy nên cô sẽ không giận bọn họ.
“Lâm Giai Nhi cuối cùng đã chạy về hướng nào? Biển số xe còn nhớ không?” Đường Hạo Tuấn nhìn vệ sĩ.
Vệ sĩ gật đầu: “Chạy về phía của khu đại học, biển số xe tôi cũng nhớ.”
“Rất tốt.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó nhìn sang Tống Vy: “Gọi Hải Dương xuống.”
Tống Vy biết anh là muốn để Hải Dương dựa theo hướng chạy trốn của Lâm Giai Nhi và biển số xe của chiếc xe mà khóa chặt vị trí của Lâm Giai Nhi, cô vội đáp một tiếng, đi lên tầng gọi Hải Dương xuống.
Rất nhanh, ba mẹ con từ trên tầng đi xuống, trong lòng Tống Hải Dương còn ôm một chiếc laptop mini.
Laptop là Đường Hạo Tuấn đặt làm riêng cho cậu nhóc, lượng pin duy trì trong thời gian dài, chất lượng tốt, đủ để tải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2365100/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.