CHƯƠNG 1831
“Ở sân bay có thể có chuyện gì chứ?” Tống Vy nhíu mày, có chút không hiểu mà nói.
Trần Châu Ánh xua tay: “Cái này thì tớ không biết, tớ chỉ đoán.”
Lời của cô ấy vừa dứt, mắt tùy ý quét qua thì nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ở lối ra, hai mắt lập tức sáng lên, kích động kéo tay áo của Tống Vy: “Vy Vy, sếp Đường bọn họ ra ngoài rồi.”
Tống Vy lúc này đang cúi đầu xem điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Đường Hạo Tuấn, hỏi anh đang ở đâu.
Kết quả chưa gõ xong chữ thì nghe thấy câu nói này của Trần Châu Ánh, lập tức tắt điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn về lối ra.
Lần nhìn này, quả nhiên nhìn thấy Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ, ở dưới sự tháp tùng của Trình Hiệp và mấy vệ sĩ đi về phía bên này.
“Mẹ.” Hai đứa trẻ cũng nhìn thấy Tống Vy, vui mừng vội vẫy tay với Tống Vy.
“Ây!” Tống Vy đáp một tiếng, rảo bước chạy về phía lối ra.
Hai người thấy cô đi tới, cũng muốn chạy qua.
Tống Hải Dương rút tay ra khỏi tay của Đường Hạo Tuấn, cất đôi chân nhỏ chạy về phía Tống Vy.
Tống Dĩnh Nhi được Đường Hạo Tuấn bế một tay, thấy anh trai đi qua đó rồi, cũng vội muốn chạy qua, vội vàng vỗ vai của Đường Hạo Tuấn, thúc giục: “Ba, mau thả con xuống, con cũng muốn đi đón mẹ.”
Đường Hạo Tuấn thấy đứa trẻ gấp gáp như vậy, có chút buồn cười, nhưng vẫn khuỵu người xuống, để Tống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2365871/chuong-1831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.