CHƯƠNG 1926
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Con người Đường Mãnh tiêu tiền vô tội vạ, làm gì cũng đều tính tiền công ty, cho nên dẫn tới mặt tài chính các công ty đó đều xuất hiện trạng thái thiếu hụt, có cái thậm chí trực tiếp thua lỗ.”
“Vậy tức là, anh muốn hợp các công ty này vào tập đoàn Đường thị, còn phải bù vào những khoản thiếu hụt đó cho Đường Mãnh mới được?” Tống Vy nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn khẽ ngẩng đầu: “Không sai.”
“Chẳng trách mặt anh đen như vậy, nhưng không sao, đợi sau này bắt được Đường Hạo Minh, kêu Đường Hạo Minh bù, cha nợ con trả mà.” Tống Vy gác lên vai anh, nói.
Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô, cười cưng chiều: “Vợ anh chính là thông minh.”
“Đúng chứ?” Tống Vy cười đáp.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng!”
“Được rồi, không nói với anh nữa, em đi xem hai đứa bé về chưa, có phải còn ở ngoài chơi máy bay không người lái không.”
Nói rồi, Tống Vy buông vai Đường Hạo Tuấn, muốn ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn kéo tay cô lại: “Chúng đã về rồi.”
“Về rồi?” Tống Vy dừng bước.
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu: “Đã về trước đó rồi, lúc em bận, anh dẫn chúng lên lầu tắm rửa thay quần áo, bây giờ đang ngủ.”
“Sớm vậy đã ngủ, chắc chơi mệt rồi.” Tống Vy vòng qua sofa, đi tới ngồi xuống cạnh anh.
Đường Hạo Tuấn ôm vai cô, để cô dựa vào lòng mình: “Chơi hơi mệt.”
“Vậy chắc buổi tối gọi không tỉnh rồi.” Tống Vy bất đắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/2366032/chuong-1926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.