Ngu Hồng Xương với Cappuci hai người nhìn nhau một chút, đều từ bên trong ánh mắt đối phương thấy một vẻ chấn động kinh ngạc.
Diệp Thu là thầy của Murphy Los.
Vậy không phải là...... Sư ông của bọn họ sao?
Vừa nghĩ tới chuyện này.
Cơ thể hai người đều không tự chủ được mà run một cái, lập tức vội vàng đi đến bên cạnh Murphy Los, nhìn Murphy Los, mặt mũi tràn đầy vẻ không hiểu, hỏi: "Thầy ơi, người này cuối cùng là ai thế, vì sao đến thầy cũng…." Nhưng mà, hai người còn chưa nói xong.
Murrphy Los đã quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn hai người một chút, dùng giọng nói lạnh lùng đáp: "Thứ bất kính, còn không mau quỳ xuống, chào sư ông của các người!"
"Cái gì?"
Trong giây lát, sắc mặt hay người thay đổi.
Mặc dù bọn họ cũng vừa đoán được.
Nhưng giờ phút này biết được từ chính miệng Murphy Los, sự run rẫy kia càng mãnh liệt không thể nghi ngờ.
"Làm sao, chả lẽ bây giờ lời nói của tôi cũng không sử dụng được sao?"
"Được lắm, bây giờ cánh hai đứa cứng cáp rồi, sau này đừng gọi tôi là thầy nữa!"
Murphy Los trừng mắt với Ngu Hồng Xương và Cappuci vẫn còn chậm chạp không chịu quỳ xuống, dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
Nghe xong lời ấy.
Hai người bị doạ đến thay đổi sắc mặt, ‘phù phù’ một tiếng, liền vội vàng quỳ xuống với Diệp Thu.
Bọn họ cũng không dám làm cho Murphy Los tức giận.
Không phải Murphy Los quýnh mắt, không còn nhận hai học trò bọn họ nữa, đó đối với bọn họ mà nói, có thể là một đòn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-than-o-re/645930/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.