Thấy cảnh tượng này.
Hai mắt Diệp Thu híp lại thành đường thẳng, trông cực kỳ nguy hiểm.
Mà ba người nhóm của Bạo Long thấy Hắc La không sao, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên chào nhau, chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Hồng Khổng Tước trực tiếp tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Huyết Bức, lạnh lùng nói: "Thả ba người bọn họ ra thì hôm nay có thể ông còn có một con đường sống!"
“Ồ, ý cô là gì? Nếu như không có Diệp Thu thì mạng của cô đã nằm dưới lưỡi dao của tôi rồi đấy, cô không xứng đâu!"
Huyết Bức cười lạnh, mặt đầy khinh thường nói.
"Ông chết chắc!"
Trong mắt Hồng Khổng Tước lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó lao nắm đấm về phía Huyết Bức.
"Đừng cử động chứ, nếu không, cô ta chết chắc!"
Huyết Bức chỉ đầu kim trên cổ Hàn Tiêu Tiêu, cười lạnh nói.
Thấy vậy.
Sắc mặt của Hồng Khổng Tước biến đổi, chỉ có thể miễn cưỡng dừng tay lại, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc ông muốn thế nào!"
Huyết Bức không để ý đến Hồng Khổng Tước, mà cúi nhìn xuống Hàn Tiêu Tiêu, giễu cợt nói: "Nếu không muốn chết thì hãy lặp lại lời cô vừa nói xem nào!"
"Ông không phải là đối thủ của Diệp Thu, nếu để ông dám đụng đến Diệp Thu, vậy thì ông chỉ còn một con đường chết mà thôi!"
Hàn Tiêu Tiêu nghiến răng, lạnh giọng nói.
"Ha ha ha!"
Huyết Bức ngửa đầu lên trời cười to điên cuồng, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy khinh thường nói: “Diệp Thu, mày có nghe thấy không? Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-than-o-re/646668/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.