Ly được cất trong tủ bếp, tôi lấy ra năm cái, đứng bên bồn rửa chậm rãi rửa từng cái một.
Bố đậy nắp nồi canh lại, đi tới phụ tôi rửa ly.
Ông khẽ hỏi: "Tiểu Hà, sao mặt con cứ xị xuống thế?"
Tôi nghe vậy, gắng nặn ra một nụ cười: "Không có đâu, con vui mà."
Bố lại nói: "Có phải vì Cư Diên không tặng quà cho con không?"
Tôi tức lên: "Anh ta đến gặp bố mẹ chứ có phải đến gặp con đâu, sao nhất định phải mua gì cho con? Tiền của anh ta chẳng phải cũng là tiền ạ?"
Bố vội xin lỗi: "Bố sai rồi, tại thấy con buồn buồn, sợ con thấy mình bị bỏ quên..."
Ý bố là muốn an ủi nhưng câu cuối lại khiến tôi chực nghẹn.
Đúng, tôi chính là đang giận chuyện đó.
Tôi bị bỏ quên ít lần sao?
Chỉ vì chị gái giỏi hơn nên mọi thứ trong nhà đều nhường cho chị ấy.
Mua đồ mới cho chị, còn tôi mặc lại đồ cũ.
Chị không ăn cay nên trên bàn cơm tuyệt đối không được có món cay.
Nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, bố mẹ ở phòng chính, chị ngủ phòng thứ hai, còn tôi phải ở ban công. Bởi vì sách chị quá nhiều nên phải để hẳn một phòng làm phòng sách cho chị.
Mãi đến khi chị đi làm và dọn ra gần công ty, tôi mới được vào phòng sách trống đó. Nhưng kể cả chị không ở nhà, mẹ vẫn nhất quyết giữ lại phòng ngủ cho chị.
Tình cảm giữa tôi và chị khá bình thường. Một phần vì chị lúc nào cũng chìm đắm trong học hành, luôn coi những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937172/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.