Cho đến lúc tôi đi học lại, mẹ vẫn chưa về.
Tôi gửi tin nhắn cho chị, nói lời xin lỗi và bày tỏ lo lắng cho bệnh tình của chị, nhưng chị cũng không trả lời.
Một người vốn luôn bình tĩnh như chị, lại bị tôi chọc giận đến mức ấy... Haizz.
Tôi thậm chí còn thấy may mắn vì mình vẫn đang đi học, có thể lấy lý do đến trường để tạm trốn tránh thực tại.
Ngày đầu tiên đi học lại không phải học tiết nào cả, toàn là tự học. Nhưng dù sao cũng là lớp (Thanh Thủy),buổi sáng mọi người còn ríu rít cười đùa, trêu chọc lẫn nhau. Buổi chiều thì im phăng phắc, ai nấy đều cắm cúi viết bài.
Tan buổi tự học buổi tối, tôi vừa về đến ký túc xá đã ngã vật xuống giường.
Một ngày dài toàn tự học đã vét sạch sức lực của tôi, lúc này đến cả ngón tay tôi cũng không muốn nhúc nhích.
Mấy bạn cùng phòng lục tục trở về, thấy tôi liền hỏi: "Ê, Liên Hà, Yến Lạc đi nước ngoài có mua gì cho cậu không?"
Yến Lạc mua quà lưu niệm cho tất cả các bạn nữ quen biết, hầu hết là những món quà du lịch địa phương.
Dĩ nhiên, quà cậu ấy tặng tôi không giống quà tặng họ.
Tối qua mở gói quà, ngoài mấy món lưu niệm giống mọi người, tôi còn nhận được đủ loại bánh kẹo, rồi cả nước hoa và son môi. Vừa nhìn là biết do mẹ Yến cẩn thận lựa chọn.
Thêm cả anh Yến Khởi, không biết có phải vì nhiều năm chưa gặp hay không, mà anh ấy lại tặng tôi hẳn một chiếc ví
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937202/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.