Anh định tặng căn hộ tân hôn của anh và chị cho tôi?
Phản ứng đầu tiên của tôi là: anh đang đùa tôi đấy à.
Nhưng Cư Diên xưa nay chưa từng đùa kiểu này.
Chắc chắn là tôi nghe nhầm.
Tôi giả vờ như chưa từng nghe câu đó, nói lảng sang chuyện khác: "Lát nữa chúng ta cùng lên nhé? Anh có thể nói chuyện với chị một chút."
Anh chỉ khẽ "ừ" một tiếng, tiếp tục lái xe, như thể câu vừa rồi chưa từng tồn tại.
Đến nhà chị, thấy Cư Diên đưa tôi về, sắc mặt chị lập tức trầm xuống.
Nghe tôi kể chuyện anh họ cả lẻn vào nhà ăn trộm, chị hít mạnh một hơi: "Cái gì? Sao anh ta có thể làm thế..."
Sợ chị không tin, tôi mở cổ áo cho chị xem: "Anh ta còn bóp cổ em, chị xem này!"
Cổ họng vẫn còn đau, vết bầm chắc hằn rõ. Chị chỉ liếc qua rồi kéo áo tôi lại, lạnh giọng dặn cài cúc vào. Sau đó quay sang Cư Diên: "Thật sự phiền anh quá, cảm ơn. Khuya rồi để em tiễn anh xuống."
Cư Diên đứng dậy, nói với tôi: "Nghỉ ngơi sớm nhé."
Nói xong thì theo chị ra ngoài.
Họ vừa khuất bóng, tôi lập tức chạy ra ban công, thò đầu xuống nhìn.
Dưới sân, hai người đứng cạnh nhau, trò chuyện rất lâu.
Tôi chắp tay cầu khấn trong lòng: Nhanh làm hòa đi, nhanh làm hòa đi, nhanh làm hòa đi...
Kết quả, chị lại vung tay tát anh một cái thật kêu!
Một tiếng "bốp!", tôi ở trên lầu còn nghe rõ rành rành, tim giật thót một cái: Tổ tiên ơi, lần này lại sao nữa đây?!
Chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937220/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.