Cư Diên đưa Nguyên Tố về nhà trước. Cô nàng lí nhí nói cảm ơn rồi xuống xe.
Tôi vội chạy theo, đưa cái túi đồ ăn: "Cậu quên cái này."
Nguyên Tố nhận lấy rồi bỗng hỏi: "Cậu đổi nguyện vọng thành Vân Đại là vì Yến Lạc muốn đi du học, đúng không?"
Tôi cúi đầu: "Ừ, cậu ấy không muốn ai biết nên ở trường tớ cũng không nhắc đến chuyện này. Xin lỗi nhé."
"Còn ai biết chuyện này nữa không?"
"Chắc chỉ có ba chúng ta. Tớ cũng mới biết gần đây thôi."
Nghe vậy, tâm trạng cậu ấy dịu đi hẳn: "Hừ, coi như cậu còn có nghĩa khí, không đợi đến lúc người ta bay rồi mới nói với tớ."
Tốt quá, không giận tôi nữa.
Tôi lấy hết can đảm cọ vai cô ấy một cái: "Chứ sao, chúng ta là bạn tốt mà."
"Xì." Cô nàng lắc lắc túi đồ ăn, giọng vẫn hơi mệt nhưng đã có sức hơn: "Tớ về đây, bye."
"Đừng nói với ai đấy."
"Cần cậu nhắc à, đồ ngốc!"
Câu này thì khí thế lắm.
Quay lại xe, tôi vừa định kéo cửa sau thì Cư Diên đã mở cửa ghế phụ: "Ngồi trước."
"À... vâng."
Chỉ còn hai người, ngồi đâu cũng gượng gạo, ngồi trước còn tự nhiên hơn một chút.
Trên đường, tôi cố nói chuyện với anh: "Anh Cư Diên, anh đừng nghe điện thoại của mẹ em nữa. Bà ấy toàn nhờ anh hết chuyện này chuyện kia. Anh cứ từ chối là được mà..."
Anh bất ngờ hỏi: "Tay em bị sao vậy?"
"Tay á?" Tôi cúi nhìn, mới sực nhớ: "À, hôm qua thái rau bị cắt trúng tay thôi."
"Có nặng không, cần đi bệnh viện không?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937232/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.