Ngày tiễn Yến Lạc ra sân bay, nhìn bóng lưng cậu ấy mang ba lô đi vào cửa kiểm soát, tôi không khóc.
Trên đường về, mẹ Yến gục đầu khóc trên vai tôi. Bố Yến lái xe và bố tôi ngồi ghế phụ cũng đều đỏ mắt, vậy mà tôi vẫn kìm được.
Chỉ đến khi về nhà, đứng trước cửa sổ nhìn xuống khoảng sân dưới lầu, tôi mới sụp xuống.
Từ mẫu giáo đến cấp ba, những ngày chưa có điện thoại, Yến Lạc đã đứng ở đó vẫy tay gọi tôi vô số lần:
"Liên Hà đi học đi."
"Liên Hà ra ngoài chơi đi."
"Liên Hà, mẹ tớ gọi cậu sang nhà ăn cơm..."
Giờ không còn Yến Lạc nữa, chỉ còn lại khoảng sân trống không.
Bấy giờ tôi mới nhận ra, bèn ngồi thụp xuống, ôm gối mà khóc nức nở.
Thật ghét phải lớn lên.
Lớn lên rồi, cậu ấy nhìn cao hơn, bay xa hơn, sẽ chẳng còn dừng lại nơi này nữa.
Bố vào phòng, vỗ nhẹ lưng tôi: "Con gái, đừng buồn. Có phải thằng bé không về nữa đâu."
Tôi nhào vào lòng bố, òa khóc lớn: "Nhưng mà ... chúng con không thể ngày nào cũng gặp nhau nữa ... hu hu ..."
"Không gặp thì còn gọi video cơ mà."
"Đâu có giống! Với lại còn lệch múi giờ tận 12 tiếng! Người nói chuyện với con chẳng phải là cậu ấy của 'lúc này' nữa ... hu hu ..."
Bố bật cười: "Được rồi, dù sao nó cũng vẫn ở trên Trái Đất chứ đâu. Nếu nhớ không chịu được thì làm visa, hộ chiếu đi, biết đâu mai này lại bay qua thăm nó."
Tôi lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực: "Thật hả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937250/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.