Mấy ngày nữa là đến kỳ thi giữa kỳ của Yến Lạc, giờ anh đang trên đường tới thư viện.
Lần này đi du học, dù anh đã xin được học bổng bán phần, còn được anh Khởi trợ cấp tiền sinh hoạt, nhưng anh vẫn phải tự chi hơn mười vạn tệ. Với nhà họ Yến mà nói đây là một khoản không nhỏ.
Để có thể xin được học bổng toàn phần ở những trường Ivy League nơi quy tụ toàn tinh anh, anh phải dậy sớm thức khuya, gần như ăn ngủ luôn trong thư viện, hiếm khi liên lạc với tôi. Những cuộc gọi và video mấy ngày nay đã xem như là thường xuyên rồi.
Nhìn gương mặt anh gầy đi thấy rõ, tôi không kìm được xót xa: "Anh có ăn uống đàng hoàng không đấy? Sao gầy thế này?"
Yến Lạc cười: "Trông thì gầy, nhưng thật ra toàn biến thành cơ bắp rồi. Yên tâm đi, đồ ăn ở đây ngon lắm. Còn em thì sao, sao trông mệt mỏi thế? Đừng để vụ án đó ảnh hưởng đến tâm trạng nữa."
Tôi không phải bị vụ án ảnh hưởng, mà là sợ câu nói của Cư Diên.
Dĩ nhiên chuyện này không thể, cũng không muốn để anh biết. Vụ cầm thú Kim đã đủ làm anh lo rồi, thêm Cư Diên nữa thì anh còn thi được không?
"Vụ án kia không có gì đâu, không ảnh hưởng đến em. Chỉ là sắp phải đi học không nỡ rời nhà thôi." Tôi nhìn cảnh nền sau anh: "Sắp tới thư viện chưa?"
"Rồi." Yến Lạc liếc xung quanh, hạ giọng: "Liên Hạ, sạc chút năng lượng đi."
Mặt tôi đỏ bừng, liếc một cái ra cửa phòng.
Bố mẹ đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937257/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.