"Đúng vậy, bọn tôi quen nhau đã hơn nửa năm rồi."
Tôi bị anh trừng mắt mà chẳng hiểu nổi.
Anh nổi giận cái gì chứ?
Cho dù trước đây anh từng có ý với tôi, thậm chí còn muốn tôi đi theo anh. Nhưng bây giờ với mối quan hệ của anh và dì Vân, cộng thêm việc anh hơn tôi những mười tuổi, thì giữa chúng tôi làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Nói xong, tôi lau nước mắt định đi ra thì anh đột ngột nắm lấy tay tôi, dùng tay kia giữ chặt cằm tôi, cúi đầu hôn xuống.
Bàn tay anh còn ấm, nhưng môi thì lạnh băng. Cái lạnh chạm tới ngay lập tức như loài bò sát máu lạnh trườn tới miệng tôi, lại còn ngang ngược tấn công từng chút một.
Tôi bị anh ta hôn trúng, phản ứng lại rất nhanh, lập tức đẩy mạnh anh một cái rồi "phì phì" hai tiếng, vừa thẹn vừa giận dùng mu bàn tay chùi miệng thật mạnh: "Anh làm gì thế! Sao có thể làm vậy trước mặt dì Vân..."
"Thì sao?"
Anh cắt ngang lời tôi, bước tới ép sát, dồn tôi đến tận mép giường bệnh. Anh cúi đầu nhìn tôi chằm chằm.
Khoảng cách chiều cao tạo nên một áp lực nghẹt thở. Và rồi anh lại để lộ ra ánh mắt ấy...
Ánh mắt từng coi tôi như một người phụ nữ, đầy rẫy chiếm hữu.
Lần trước bị anh ta nhìn như thế tôi còn chưa hiểu hết, chỉ thấy hoảng loạn.
Nhưng giờ phút này bị Cư Diên nhìn chằm chằm như vậy, tôi thực sự sợ hãi từ tận đáy lòng!
Đây mới là con người thật của anh ta.
Anh ta luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937304/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.