Anh Khởi tập phục hồi chức năng vô cùng vất vả. Sau khi tháo nẹp, ngày nào anh cũng ngồi trong phòng, cầm đũa tập gắp đồ.
Vết thương do đạn trên người anh đã liền da. Mấy phát bắn vào chân tôi không thấy, chỉ nhìn rõ những vết sẹo ghê rợn kéo dài trên cánh tay, từ vai xuống tận bàn tay, đủ thấy bọn hung thủ độc ác thế nào.
Đám nghiện đó đã bị bắt ngay hôm ấy, nhưng vì nạn nhân không phải người da trắng nên sự việc này ở bên Mỹ chẳng có mấy ai quan tâm.
Chúng sẽ bị kết án mấy chục năm tù nhưng không ai bị xử tử.
Hơn nữa, chúng đều nghèo kiết xác, chẳng thể bồi thường được bao nhiêu.
Nhà tôi và nhà họ Yến đã ủy thác vụ án cho luật sư của Hội Tương trợ Hoa kiều, sau đó quyết định đem toàn bộ tiền bồi thường sau này quyên góp lại cho hội. Dù sao cả hai nhà cũng đã về nước ổn định, không muốn vướng bận thêm mấy chuyện đó nữa.
Bây giờ, bố mẹ Yến chỉ chuyên tâm kiếm tiền, ban ngày hầu như chẳng ở nhà.
Những ngày anh Khởi không đến bệnh viện tập phục hồi thì trong nhà chỉ có anh, Yến Lạc và tôi.
Tôi sang nhà họ Yến phụ giúp, mẹ tôi cũng không nói gì nữa, đôi khi còn bảo bố làm thêm món ăn để tôi mang qua.
Thỉnh thoảng tôi có cảm giác như trở về thời thơ ấu.
Ngày trước, bố mẹ Yến cũng thường không ở nhà, tôi và Yến Lạc thì ở trong phòng anh làm bài tập, chơi trò chơi. Còn anh Khởi thì ở phòng mình đọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937318/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.