Mẹ tôi vẫn luôn đứng chờ ngoài cửa bệnh viện, thấy tôi kéo vali trở về thì vội vàng chạy tới hỏi: "Hai đứa nói gì với nhau rồi?"
"Mẹ..." Tôi kéo đứng lại xách vali, khẽ mỉm cười: "Không cần trả tiền nữa, con đồng ý lấy anh ta rồi."
"Con không thể lấy loại người như vậy! Dù mình không trả tiền, nó cũng không thể giết chúng ta được." Mẹ tôi nắm chặt vai tôi: "Tiểu Huân đã bị nó hại rồi, con không được xảy ra chuyện gì nữa!"
"Mẹ, mẹ cũng biết, anh ta đối với con vẫn khá tốt mà." Tôi dỗ dành vỗ về bà: "Nhà họ Cư giàu như vậy, con lấy anh ta cũng coi như là đỡ phải phấn đấu mấy chục năm. Anh ta đối với bố mẹ cũng đâu có tệ, mời bố mẹ đi trông Cư Bảo Các, mỗi tháng trả mấy vạn mà chẳng thèm chớp mắt."
Mẹ tôi nói: "Mẹ cứ tưởng nó nể mặt Vân Trang nên mới đối xử tử tế với chúng ta, ai ngờ nó lại nhắm vào con. Biết sớm nó không có ý tốt, chúng ta tuyệt đối sẽ không bước chân vào cửa nhà họ Cư! Con đúng là đứa trẻ dại, chuyện lớn thế này mà giấu bố mẹ, mẹ đau lòng chết mất..."
"Con không sao, lấy ai chẳng là lấy? Nếu con lấy Yến Lạc, sau này còn phải trả một đống nợ, vợ chồng nghèo lo toan đủ thứ, biết đâu cãi nhau rồi mất hết tình cảm lại ly hôn. Bây giờ thì tốt rồi, không cần trả sáu trăm vạn nữa, sau này mẹ với bố cũng được sống thảnh thơi sung sướng."
"Tiểu Hà, con..."
Tôi nói: "Trước kia con không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937348/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.