Nguyên Tố nghe chuyện giữa tôi và Yến Lạc thì thở dài một hồi.
Cô ấy không trách tôi vì đã không cùng Yến Lạc vượt qua khó khăn, chỉ khẽ nói: "Lý tưởng rồi cũng bị hiện thực đánh bại thôi."
Cô ấy còn nói: "Nếu cậu là con gái tớ, tớ cũng sẽ khuyên cậu chia tay."
Cô ấy đứng hẳn về phía tôi khiến tôi thấy được an ủi phần nào.
Nguyên Tố đưa bạn trai về ra mắt gia đình, chuyện của hai người quan trọng hơn, tôi nói chuyện với họ một lúc rồi định cáo từ.
Nhưng Nguyên Tố kéo tay tôi, bảo bố cô ấy luôn trốn không về nhà, chính là không hài lòng với cuộc hôn nhân xuyên quốc gia này. Nếu có tôi ngồi bên cạnh, hôm nay ông sẽ không nói những lời khó nghe.
Tôi đành nói: "Được rồi."
Đến trưa, tôi mới được gặp ông bố thần bí của Nguyên Tố.
Trước giờ tôi vẫn nghĩ bố Nguyên là kiểu học giả lạnh lùng, lôi thôi, mắt chỉ dán vào hóa học, hình mẫu tham chiếu với Einstein.
Ai dè gặp rồi tôi mới biết ông lại là một ông chú trung niên đẹp trai, ăn mặc nhã nhặn, từ đầu đến chân toát ra khí chất ung dung của một người thành đạt, chỉ có ánh mắt là sắc lạnh.
Bữa cơm do Thôi Chấn mời, đặt hẳn một phòng riêng.
Bố Nguyên bước vào, chúng tôi đứng dậy chào. Ông khẽ phẩy tay kiểu thầy giáo: "Không cần khách sáo, có gì cứ nói thẳng, tôi bận lắm."
Hai câu cuối là nói với Nguyên Tố và Thôi Chấn.
Thôi Chấn nghe và nói được tiếng Trung, nhưng cứ căng thẳng là lắp bắp, thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2937368/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.