Chớp mắt một cái là đã đến đêm ba mươi Tết. Quán ăn nghỉ từ hôm qua, hôm nay cả nhà cùng nhau đi dạo chợ hoa ở Vân Thành, mua hoa và mấy món lặt vặt.
Tôi và Yến Lạc ghé cửa hàng tiện lợi mua nước. Trên cửa dán tấm bảng "Ăn cắp phạt gấp mười lần" khiến chúng tôi cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Vân Thành lớn hơn Lệ Thành nhiều, người cũng đông hơn hẳn. Trên phố hoa còn có biểu diễn dân gian truyền thống, các nghệ nhân hát múa rộn ràng, kéo cả du khách vào cùng chung vui. Yến Lạc cũng lôi tôi vào chơi điên cuồng một trận.
Đến khi dòng người cuồng nhiệt đi qua, chúng tôi đã bị lạc mất gia đình.
Tôi cười đến mệt rũ, định gọi điện cho mẹ hỏi đang ở đâu thì Yến Lạc bất ngờ kéo tôi vào con hẻm bên cạnh, nâng mặt tôi lên định hôn.
Tôi phản xạ nhanh, đưa điện thoại chắn giữa hai người.
Môi anh chạm vào ngón tay tôi và chiếc điện thoại nóng ran.
Anh không tránh ra mà mở mắt, nở nụ cười khổ: "Vì sao vậy?"
Chỉ cần môi anh nhúc nhích thêm chút nữa là sẽ chạm vào ngón tay tôi.
"Em thấy bây giờ thế này là tốt rồi." Tôi đẩy nhẹ, vỗ vỗ ngực áo anh: "Anh lo học cho giỏi, rồi kiếm cho em một cái bát vàng nhé."
Yến Lạc gật đầu.
Tôi tưởng thế là đã dỗ xong, định đi ra tìm người.
Nhưng ngay sau đó, đầu anh gục xuống vai tôi, giọng run run lẫn sợ hãi: "Nhưng, Liên Hà ... anh sợ."
Tóc anh mới cắt đầu đinh, cọ lên mặt tôi hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/2938546/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.