Tuy là vậy nhưng có những lời chỉ có thể nói đến đây. Triệu Quốc Đống cũng biết hôm nay mình nói hơi quá, nhưng cũng may là có Hàn Đông làm cầu nối nên không tính là mất lễ phép.
Ba người ăn xong, Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng của Hàn Độ hôm nay khá tốt, cơ hội này đối với hắn mà nói là không quá nhiều. Ba người một là Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, một là Bí thư thị ủy lại ngồi trong một nhà hàng ăn uống, nếu truyền thông phát hiện đúng là thành tin tức thu hút báo cáo và mạng.
- Quốc Đống, về sau có cơ hội nhất định phải gọi tôi đó. Tôi đã lâu không ăn uống vui vẻ như vậy. Bình thường đi ăn đều ngồi phòng điều hòa, ăn cơm cũng phải ra vẻ nho nhã như phụ nữ thời xưa, đâu có được thoải mái như thế này.
Uống vài chai bia, Hàn Độ cảm thấy mình nâng nâng. Bình thường trong bữa ăn y đều không uống chút rượu nào, dù gặp chuyện không thể từ chối cũng chỉ giơ chén lên dính môi mà thôi. Dù sao ở vị trí của y thì cũng không ai lại ép rượu cả.
- Ha ha, chỉ cần Trưởng ban Hàn thích thì tôi lúc nào có thể đến. Ha ha, hay là ngày nào ngài tới Ninh Lăng, tôi mời ngài đến Tây Giang ăn đồ ăn của dân tộc thiểu số, làm ngài vui quên trời đất.
Triệu Quốc Đống nói.
- Cứ quyết định như vậy đi, khi đó tôi tới một mình, một người một xe, hai chúng ta vui vẻ đi ăn. Chứ đâu như bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-trieu/1795003/quyen-13-chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.