Lộ Tinh cũng phát hiện ra ánh mắt khác thường của La Thuần, cô ta tự nhìn vào cơ thể mình một cái, mặt hơi ửng đỏ và nói: “Không phải là anh muốn lấy lại chứ?”
La Thuần chống tay lên trán và nói: “Tôi chỉ đang tò mò là bộ quần áo này của cô không cần giặt ư?”
“Không cần!” Lộ Tinh mở khăn tắm ra, vén gấu áo lên và nói: “Nó có thể tự động trừ khử bụi bẩn, không cần giặt, mỗi ngày đều thơm nức.”
“Được rồi được rồi!” La Thuần đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, xua tay nói: “Tôi tặng thêm cho cô một bộ quần áo nữa nhé! Sau này đến cả quần áo cũng không cần giặt nữa.”
Anh lấy một bộ váy dài màu tím nhạt từ trong hồ lô Tử Kim ra đưa đến trước mặt Lộ Tinh, Lộ Tinh đưa tay nhận lấy, phát hiện ra chất liệu của bộ váy này trơn láng, hơn nữa còn mềm mịn khác thường, thoáng tản ra ánh sáng êm dịu, truyền chân khí vào, có nét vẽ màu tím lóe lên, đây là một loại pháp khí.
Cô ta lập tức mặc bộ váy lên người, xoay một vòng, thích thú hỏi: “Có đẹp không?”
“Đẹp!”
La Thuần gật đầu, trong lòng nghĩ cái tên Hải Lão Thanh này sợ là có sở thích đặc biệt, đi khắp nơi thu thập quần áo con gái, hơn nữa đều là những bảo vật có giá trị lớn, nước hay lửa đều không xâm nhập được, không dính bụi bẩn, kiểu dáng cũng rất đẹp. Anh đã tặng cho Diệp Băng Dung mấy bộ rồi, nhưng bên trong hồ lô Tử Kim ít nhất vẫn còn hơn một trăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-ve-sieu-dang-lao-kim-mao/524189/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.