Đường Vũ Lân còn nhớ rõ, nó có một đôi mắt như hồng ngọc. Nếu nó đứng yên thì sẽ là tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích hoàn hảo nhất.
Nhưng đồ vật này gây chết người a!
"Không được, quá nguy hiểm. Nàng có biết không, con Thúy Ma Điểu này ăn tuỷ não để phát triển đấy." Đường Vũ Lân vội vàng nói.
"Không được." Cổ Nguyệt ôm chặt lấy Thúy Ma Điểu rồi xoay người sang cho khác, để lại cho Đường Vũ Lân một bóng lưng.
Đường Vũ Lân lóe thân lên đã đến trước mặt nàng, nghiêm túc nói: "Cổ Nguyệt nghe lời, đây không phải là đồ chơi. Vừa rồi nó suýt chút nữa đã gϊếŧ nàng."
"Không cho, ba ba thật tàn nhẫn!" Cổ Nguyệt quay nửa người lại.
Đường Vũ Lân im lặng một hồi, ta tàn nhẫn? Ta không tàn nhẫn nó liền gϊếŧ chúng ta a!
"Cổ Nguyệt, nghe lời được không? Con Thúy Ma Điểu này là hung điểu trứ danh. Vào thời thượng cổ, nó đã từng gây ra một trận gió tanh mưa máu. Ta thấy con Thúy Ma Điểu này khác với miêu tả trên cổ tịch, thực lực còn mạnh hơn trong ghi chép. Ta mới chỉ đánh ngất nó thôi, nếu nó tỉnh lại thì sẽ uy hϊếp tính mạng của chúng ta. Bây giờ chúng ta không thể dùng Thần Long Biến nữa, đến lúc đó, chúng ta sẽ chết dưới miệng nó. Chẳng lẽ nàng muốn nhìn ta chết sao?"
Cổ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn biểu lộ rất nghiêm túc của Đường Vũ Lân và hai tay duỗi về phía mình. Nàng chớp chớp mắt rồi đột nhiên nói: "Hình như ta nghĩ ra cách khiến nó không làm tổn thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-vuong-truyen-thuyet-dau-la-dai-luc-3/1735432/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.