Khi Đường Vũ Lân nhìn thấy Hứa Tiểu Ngôn không còn khắc chế được bản thân mà chậm rãi đến gần thì hắn rốt cuộc đã luống cuống. Dù trong lòng kiên định cỡ nào, trong tình huống này hắn cũng không thể không thoả hiệp.
"Sợ cái gì, trước hưởng thụ nhân sinh tuyệt vời biết bao a! Ngươi nhìn một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy sắp tới với ngươi, hà tất phải khắc chế du͙ƈ vọиɠ của mình? Phóng thích a! Hãy phóng thích du͙ƈ vọиɠ của ngươi."
Thanh âm này không phải của Ác Mộng lão ma, đó là giọng nữ, rất êm tai và dễ nghe. Trong giọng nói có chút mị hoặc, tuy không mạnh nhưng lúc này giống như chất dẫn nổ.
Trước mắt Đường Vũ Lân như nổ tung, Hứa Tiểu Ngôn đang đến gần hắn dường như thay đổi, biến thành Na Nhi, rồi thành Cổ Nguyệt.
Đường Vũ Lân cố hết sức nói với chính mình, đó không phải là Cổ Nguyệt, càng không phải là Na Nhi. Nhưng dược tính của sương mù màu hồng phấn quá mạnh, mạnh tới nỗi không chỉ ăn mòn cơ thể hắn mà còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng của hắn, ngay cả Tinh Thần Chi Hải cũng bị ăn mòn.
Từng đợt ảo giác xuất hiện trong đầu, thời gian tốt đẹp ở cùng Cổ Nguyệt lần lượt hiện lên trong tâm trí.
Đường Vũ Lân nắm chặt hai tay, cố gắng thoát khỏi ảo giác này, nhưng hắn lại phát hiện mình càng lúc càng trầm luân trong ảo giác.
Rốt cuộc, một bàn tay ấm áp nắm lấy vai hắn, Đường Vũ Lân cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung như núi lửa phun trào.
Hắn theo bản năng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-vuong-truyen-thuyet-dau-la-dai-luc-3/1735557/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.