Văn Tắc điều chỉnh màn hình giám sát và nhìn thấy, chỉ mới ba phút trước, Cầu Tuyết Nhỏ còn đang chạy trên bãi cỏ này.
Nhưng đột nhiên, cậu dừng lại, ngơ ngác nhìn chiếc xe huyền phù của cơ sở chăm sóc bên cạnh hàng rào. Không biết đã chịu phải sự kí.ch thích gì, cậu bất ngờ chạy như điên về phía sân sau.
Văn Tắc thấy vậy, lập tức đi theo tuyến đường của cậu vòng ra sau nhà, anh vừa đi vừa tiếp tục quan sát Cầu Tuyết Nhỏ đang làm gì thông qua camera giám sát.
Chỉ thấy người kia chui vào một bụi cây. Không biết là đang làm gì? Chẳng lẽ là chơi trốn tìm à?
"Cầu Tuyết Nhỏ?"
Văn Tắc gọi một tiếng, bước đến chỗ bụi cây rồi ngồi xổm xuống, đưa tay gạt bụi cây ra.
Ánh nắng từ lỗ hổng chiếu vào, Cố Bồng đang co ro bên trong với tâm trạng thấp thỏm: Chết rồi, Văn Tắc đến bắt mình rồi.
Văn Tắc không nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ, nhưng anh thấy một cái hố và một đống đất mới đào ở bên cạnh.
Đất dùng để trồng cây rất mềm, một ý nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu anh, nhưng lại cảm thấy hơi khó tin, sao có thể chứ?
Chẳng lẽ Cầu Tuyết Nhỏ đào một cái hố để tự giấu mình?
Tại sao chứ?
Quên đi, Văn Tắc biết Cầu Tuyết Nhỏ không phải chỉ mới ngày một ngày hai, nên anh biết không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để suy đoán hành động của Cầu Tuyết Nhỏ, người này giống như đến từ hành tinh khác vậy.
"Tôi biết em đang ở trong đó, mau ra đây đi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/long-xu-den-tu-dia-cau/2842501/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.