Sau những gì được chiếu trên màn nước, ấn tượng mà Ôn Tu Viễn đã lưu lại cho các sư tôn Duyên Sinh Tông ấy là: Mỹ, cường, thảm (người đẹp mạnh mẽ mà số khổ…) Kèm một cái dập đầu thật sâu. Đồng thời tiện tay dán luôn nhãn mới cho An Hòa Dật: kẻ ác độc thường sống thảnh thơi. Tất cả sư tôn và đồ đệ trong phái đều nói riêng với nhau về chuyện này, không chỉ thế, còn lén đặt gương quan sát gần Tàng Ý Sơn để rình xem. Nói cho hay thì là: Giúp đỡ Đàm Ngọc sư tôn trông chừng đệ tử. Đột nhiên Ôn Tu Viễn phát hiện ra dạo gần đây xung quanh ngày càng nhiều có nhiều gương theo dõi. Hắn cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó hễ cần quấn lấy sư tôn là hắn lại quấn ngay. An Hòa Dật ngồi trước bàn, thở dài thượt, cực kỳ hối hận với quyết định ban đầu của mình. Y không nên lôi đệ tử tới ngay trước mặt mình mới phải. Chưa cần bước chân nào ra khỏi nhà, đồ đệ của y đã thành công đem tin đồn thất thiệt về y lan truyền đi khắp nơi. Trong nhà, ánh nến chập chờn, quầng sáng màu vàng cam ấm áp hắt lên mặt bàn một cái bóng dịu dàng. Nhìn quanh, ngoài không gian rất gần được đèn rọi sáng đôi chút, còn lại đều chìm trong bóng tối. Mấy ngày nay, để tránh ánh nhìn nhòm ngó của các sư tôn từ những ngọn núi khác, cửa sổ của căn phòng trên đỉnh Tàng Ý Sơn luôn được đóng chặt. An Hòa Dật ngồi bên cạnh ngọn đèn, mặt không cảm xúc.
“Sao ngươi không tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2863001/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.