“Có gì cẩn thận nhé.” An Hòa Dật lại dặn dò lần nữa.
“Tới lúc đó sư tôn đừng ra ngoài, cứ tin ta, đảm bảo là sẽ không có chuyện gì.” Ôn Tu Viễn hứa hẹn, trên mặt vẫn là nụ cười bất cần như mọi khi, như thể chỉ đang chuẩn bị đi làm một nhiệm vụ thường thường.
Căn phòng ngầm dưới mặt đất chật chội, hai người đứng đợi bắt buộc phải dính sát vào nhau, tay chạm tay, hơi ấm truyền tới lan ra khắp toàn thân, nhất thời không thể phân rõ được hơi ấm là của người nào.
Ôn Tu Viễn siết thật chặt tay sư tôn một cái rồi lập tức buông ra.
Trong một thoáng, An Hòa Dật khó mà phân biệt được hắn đang hồi hộp hay chỉ là đang đùa giỡn.
Trong căn phòng nhỏ hẹp vô cùng yên tĩnh.
Tiếng bước chân ngoài cửa vọng tới vang lên tiếng ‘cộp’, ‘cộp’, từng tiếng đạp vào lòng người nghe, có vẻ Giả Nham đã tới. Cơ thể An Hòa Dật run nhẹ, vươn tay, bắt chước theo động tác của đồ đệ ban nãy, siết chặt tay đối phương một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Có thể cảm nhận được cơ thể người bên cạnh chợt cứng đờ, nhiệt độ tăng lên, không gian xung quanh cũng đột nhiên khô nóng theo.
Khiến y hối hận vì sự bốc đồng mới rồi.
… Xấu hổ quá đi mất.
Bên kia bức tường, tiếng bánh xe gỗ lăn trên sàn nhà kêu cót két, kèm theo đó là tiếng bước chân trầm đục, nhắc nhở hai người trốn phía sau rằng có người đang tới.
Thoắt cái, bầu không khí mập mờ trong gian phòng nhỏ hẹp bị quét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lop-hoc-bo-tuc-cua-su-ton/2863014/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.